Your cart is currently empty!
by
30/03/2025
Không ai sinh ra đã muốn trở thành kẻ cô độc.
Chúng ta bắt đầu cuộc sống này với một trái tim mở rộng, đầy khao khát được kết nối, được yêu thương và được thuộc về. Nhưng rồi theo thời gian, sau quá nhiều lần thất vọng, quá nhiều lời hứa bị lãng quên, và những lần đặt lòng tin sai chỗ… trái tim ấy bắt đầu học cách tự bảo vệ mình.
Nó không xảy ra trong chớp mắt.
Mà từng chút một – từ những lần bị cho leo cây, những tin nhắn không được hồi đáp, những lời hứa không giữ. Lúc đầu ta tự nhủ: “Không sao đâu, chắc họ bận.” Ta tiếp tục tin, tiếp tục cho đi, tiếp tục hy vọng. Nhưng rồi lần lượt, từng người một – những người mà ta từng tin tưởng – bắt đầu lộ diện.
Người thề trung thành biến mất khi ta cần họ nhất.
Người từng hứa sẽ luôn thành thật lại dùng chính sự thật như con dao.
Người từng nói quan tâm chỉ quan tâm khi nó tiện lợi cho họ.
Và thế là ta rút lui.
Không phải vì yếu đuối, mà vì mệt mỏi. Không phải vì không cần ai, mà vì chẳng thể chịu thêm một lần tổn thương nữa.
Ta học cách yêu sự yên tĩnh.
Ta học cách ngồi một mình nhưng không cảm thấy cô đơn.
Ta học cách tự hỏi bản thân thay vì tìm kiếm câu trả lời từ người khác.
Ta trở nên thầm lặng hơn, nhưng không hề yếu đuối.
Ta quan sát nhiều hơn, nhưng không hề lạnh lùng.
Ta giữ khoảng cách, nhưng không phải vì ghét bỏ – mà vì học được rằng bình yên là thứ không thể đánh đổi.
Người từng bị tổn thương sâu sắc sẽ không dễ dàng mở lòng thêm lần nữa. Bởi khi họ đã hiểu rằng sự cô độc không bao giờ phản bội họ, thì thật khó để bất kỳ ai có thể bước qua những bức tường mà họ đã dựng lên.
Nhưng đằng sau sự im lặng ấy, vẫn là một trái tim từng khao khát yêu thương.
Đằng sau ánh mắt lạnh lùng ấy, là một tâm hồn từng rực rỡ tin vào tình người.
Và nếu bạn may mắn đủ để ai đó mời bạn bước vào thế giới nhỏ bé mà họ đã tự xây dựng – hãy trân trọng điều đó như một món quà quý giá.
Vì có thể, bạn là tia sáng đầu tiên khiến họ tin rằng:
Kết nối vẫn còn tồn tại – và không phải ai cũng sẽ làm họ tổn thương.
Trần Thanh Nga